11 ĐIỀU PHỤ NỮ CẦN NHỚ TRONG TÌNH YÊU

5:38 PM |
11 ĐIỀU PHỤ NỮ CẦN NHỚ TRONG TÌNH YÊU


1. Nếu chấp nhận yêu, hãy chấp nhận đánh mất.
2. Nếu một anh chàng ra vẻ như anh ta có thể dẫn bất cứ cô gái nào vào phòng, rốt cuộc là anh ta chỉ đang cố làm thế thôi.
3. Nếu bạn yêu một người đàn ông mà chỉ “quan tâm đến bản thân mình” thì dù anh ta có thú vị đến thế nào, có lẽ đây không phải là mẫu người bạn nên cưới.
4. Nếu tình yêu toàn cãi cọ và làm tổn thương nhau thì hôn nhân cũng sẽ không có phép màu nào để cứu vãn.
5. Khôn ngoan có nghĩa là bạn biết được điều bạn muốn.
6. Nếu bạn có thời gian để nhớ về quá khứ hơn là sống trong hiện tại, đã đến lúc để dừng lại việc này.
7. Khóc là dành cho đám cưới hay đám tang, không phải cho tối thứ bảy. Nếu anh ấy làm bạn buồn vào cuối tuần, hãy tự tìm thú vui cho riêng mình, đừng khóc.
8. Hãy đủ thông minh để đánh giá một người đàn ông không có gì thú vị.
9. Nếu bạn thích opera, hãy đi xem. Đừng ở bên một người đàn ông chỉ muốn thay đổi bạn.
10. Nếu anh ấy không dành cho bạn cuộc gọi nào, anh ta xứng đáng cho biến mất.
11. Một phụ nữ thông minh không cần một người đàn ông khiến cô ấy cảm thấy đáng được yêu hay có giá trị. Mà chính bản thân cô ấy đã có được và biết rõ điều này. Đây chỉ là một vài lời khuyên ngắn gọn nhưng có thể là sự khởi đầu quý giá cho bạn khi bắt đầu một mối quan hệ. Hãy yêu chính bản thân mình và tận hưởng thời gian ngay cả khi bạn độc thân và không có ai bên cạnh.
Xem thêm…

Có nên tiếp tục yêu chàng?

8:26 AM |
~...Anh!
-...Sao vậy em...???
~...Mình cá cược nhé...
-...Cá gì...???
~...Hai ngày không điện thoại...không nhắn tin...không gặp nhau...anh có làm được không...???
-...Được...
~...Quyết định vậy nhé
.
.
.
.
Một ngày trôi qua...
.
.
.
Ngày thứ hai ...
.
.
.
Rồi đến ngày thứ ba...Anh cầm chiếc điện thoại chạy thẳng đến nhà cô (cười thầm như một đứa trẻ con thích trí...anh thắng em rồi nhé...)
....
....
....


Nhưng khi vừa đến cửa nhà cô...nụ cười ấy đã tắt ngấm...
Anh chạy đến ôm cô vào lòng...nước mắt vỡ òa
.
.
.
.
Đêm qua cô đã ra đi mãi mãi...vì căn bệnh máu trắng...
.
.
.
.
Trong tay cô cầm một mẩu giấy..."Anh yêu ! anh làm tốt lắm...em biết là anh sẽ làm được mà...từ nay mỗi ngày anh hãy làm như thế nhé...không có em anh phải tựchăm sóc cho mình đấy...
Đừng khóc...em biết là anh đang khóc...nhưng thời gian trôi...rồi anh sẽ làm được thôi...
Nơi ấy em sẽ cầu chúc cho anh...
Hạnh phúc nhé...người em yêu... ....
Xem thêm…

Anh ghét vợ nhất trần đời vợ ạ

8:15 AM |
ANH GHÉT VỢ NHẤT TRẦN ĐỜI, VỢ Ạ!

Hình như đã lâu lắm rồi anh không nói yêu em, thương em. Từ bao giờ nhỉ? Anh cũng không còn nhớ nữa vợ à...

Cũng chẳng có khi nào hai vợ chồng có những hành động lãng mạn dành cho nhau, những ngày đặc biệt trong năm, hình như anh cũng chỉ toàn đưa tiền cho em tự mua. Và anh nghĩ thế là xong việc, lấy nhau rồi còn gì mà cần lãng mạn nữa đâu. Rồi sau đó anh lại thấy em mua món gì đó mà chẳng phải của riêng mình mà chỉ vì nhà mình vẫn còn thiếu thứ đó… Có lẽ nào nỗi lo cơm áo gạo tiền đã khiến chúng ta quên cái ý định ban đầu vì sao chúng ta lại về ở cùng nhau. Ừ nhỉ, định hướng thì đúng đắn, cách đi cũng đúng, nhưng thực hiện thì có một số sai lầm thì phải.

Và hình như, từ lâu rồi anh không còn nhớ là em xinh đẹp, là em dịu dàng, là em giàu tình thương, là em mau nước mắt, là em cả tin, là em rất đa cảm và em rất lãng mạn… Từ lâu lắm rồi có lẽ nào anh chỉ còn nhớ những thứ từ em khiến anh thấy ghét, và anh cũng không sao tìm thấy em của “ngày hôm qua” nữa. Vì thế, nhiều khi sau những giờ tan sở anh muốn đi đâu đó nhậu nhẹt hay bù khú với bạn bè hơn là phải về nhà… Hình như anh nhớ những thứ anh ghét em nhiều hơn là những điều ngọt ngào ngày xưa khiến anh yêu em mất rồi. Thậm chí những khi không bằng lòng chuyện gì đó, anh không nói thẳng ra mà chỉ thầm nói với mình: anh ghét em! Rồi bỏ đi! Có lẽ em chẳng biết điều đó đâu! Để khi ngồi nhắc lại những điều đáng ghét của em, anh lại chợt thấy mắt mình cay.

***
Anh ghét em ăn mặc lôi thôi. Từ khi nào anh cũng không nhớ nữa, hình ảnh một một cô gái xinh đẹp, ăn mặc rất bắt mắt… bỗng dưng biến đi đâu mất rồi. Và hiện ra trước mắt anh hình ảnh của một người đàn bà hoàn toàn khác. Anh vẫn còn nhớ ngày mình yêu nhau, trước khi hẹn hò với em anh phải hẹn trước cả tiếng đồng hồ để em còn chuẩn bị. Nếu hôm nào anh quên mất mà tới đón em đúng giờ thì anh phải đợi cả tiếng trong tiếng thở dài thườn thượt. Để rồi khi ra đường anh chỉ muốn khoét hết những con mắt nhìn chòng chọc vào em hoặc không thì kiếm một cái bao mà bỏ em vào đó rồi vác đi. Anh sợ người ta nhìn em hao mòn của anh.

Vậy mà bây giờ anh kêu đi đâu, em lại tất bật nào quần nọ, áo kia, nào khăn nào tất, nào khẩu trang nào mũ mão cho con… Vào mùa đông thì con phải thành một chú gấu bông với cả đống quần áo, mũ khăn trên người. Còn vào mùa hè thì con phải như một nàng công chúa lộng lẫy. Nhìn ánh mắt em sáng lên nhìn con mà anh thấy chạnh lòng.

Em có thấy ánh mắt buồn buồn và tiếng thở dài khe khẽ của anh nhìn em không? Khi nào cũng vậy, em ngó ngó nghiêng nghiêng vài giây rồi vơ cái áo nào rộng nhất ấy,(mà anh cũng không biết từ khi nào cái áo chống nắng lại thành thứ thời trang bất ly thân của em nữa: chống nắng, chống rét, thậm chí cả chống cả mưa em cũng dùng nó…) cái quần nào dễ chịu nhất, cào cào lại mái tóc, soi gương lướt qua, nhìn “tạm”… là “được”.

Nhưng rồi anh nhớ ra mỗi khi đi đường xa, em ngồi bế con ngồi phía sau. Cũng mệt lắm vì vừa phải bế con vừa phải đỡ sao ch con ngủ thoải mái nhất trên tay mình. Có khi đôi vai em còn đau nhức hơn cả anh. Nhưng em vẫn dành một tay để đấm lưng cho anh và hỏi: Anh có mỏi lưng không? Có ê tay không? Anh có mệt không? Anh mặc thế có rét không? Em cởi khăn anh quàng cho đỡ lạnh cổ nhé!... Anh lại thấy bao nhiêu cảm giác ghét em ùa về khiến mắt anh ngân ngấn. Em đã khi nào nhớ tới mình thay vì bố con anh?!

***
Anh ghét em cái tội hay cằn nhằn. Ngày xưa có khi nào em cằn nhằn anh như thế đâu? Ngày yêu nhau khi nào em cũng nấu cho anh ăn, dọn dẹp phòng em thật gọn gàng để đón anh đến, áo anh vất lung tung thì em cầm lên treo vào móc, ăn cơm xong thì em rửa bát, em tới thăm anh cũng vậy, lại tất bật dọn dẹp, quần áo, rác rưởi, bát bẩn, tất bẩn quần áo bẩn… mà anh thấy em như thể đi trẩy hội chứ có cằn nhằn chi đâu??… Vậy mà khi lấy nhau, em kêu anh không biết nấu ăn trong khi thằng hàng xóm nó nấu ăn quá ngon luôn. Em cằn nhằn anh uống rượu, hay hút thuốc, em cằn nhằn anh về nhà là vất quần áo lung tung, bừa bãi, đi giặt quần áo cho anh là em phải gửi… cằn nhằn anh thức khuya dán mắt vào cái máy tính ấy, cằn nhằn anh làm gì cũng bôi ra để em phải chạy theo sau mà dọn đến mệt mỏi…

Rồi sau khi cằn nhằn xong “ thằng trẻ em lâu năm” em chuyển sang tới cằn nhằn “đứa trẻ con ít năm” nào là: ăn uống linh tinh, mải chơi hay quên, bày bừa linh tinh, ương bướng khó bảo… Rồi em đưa ra kết luận: sao bao nhiêu tính xấu lại giống nhau đến thế… Em thấy cái gì ngứa mắt là em cằn nhằn liền thì phải. Mà sao vốn từ ngữ của em đột nhiên lại tăng cao tới vậy khi mình dọn về ở chung nhà? Thậm chí, hôm trước anh ăn xong mì tôm chưa kịp rửa, anh đút tạm cái bát mì tôm vào ngậm giường chơi nốt ván game đang dở rồi quên béng đi mất. Vậy mà khi em phát hiện ra… gớm, em hét lên đến là sợ… Anh cứ tưởng mình vừa châm gòi nhầm vào quả bom hẹn giờ trong game…

Nhớ cái lần anh bị ngã xe máy, chiếc đầu xe thì vỡ còn chân tay thì toàn vết thương, nặng nhất là cái đầu gối bên trái vì anh bị quẹt xuống mặt đường. Anh đau vậy mà em cũng chẳng buông tha cho anh. Em lại cằn nhằn: cằn nhằn anh đi không khi nào cẩn thận? Cằn nhằn hay anh đi đường lại mải ngắm đứa ăn mặc hở hang nào? Em cằn nhằn rằng: Thấy chưa, anh hay đi ẩu lần nào đi đâu em cũng dặn là: phải đi đứng cẩn thận rồi cơ mà! Cái gì cũng ẩu, cái gì cũng đoảng… Bảo anh mắt toàn treo ở ô đầu, hay hai mắt anh sinh ra cho đủ bộ phận thôi à?… Rồi em vừa cặm cụi nhẹ nhàng lau vết thương, vừa bôi thuốc cho anh, miệng vừa khẽ thổi thổi cho anh bớt đau…

Nhìn em, anh chẳng biết là em đang thương anh hay giận anh nữa! Cũng như anh chẳng biết rút cuộc anh ngã là vì đi ẩu, hay ngắm gái, hay vì mắt anh chỉ để làm cảnh nữa… Nhưng khi cằn nhằn xong em ngước mắt nhìn anh giọng nghèn nghẹn:

Anh không thương em sao? Không thương con sao? Nếu anh có mệnh hệ gì, em và con sống làm sao được?

Và anh thấy mắt em đỏ từ lúc nào? Giọt nước mắt lăn trên má đã thành đường. Anh chỉ muốn ôm em vào lòng bảo:

Anh sẽ cố sống để nghe em cằn nhằn cả đời này! Em đừng có lo!
Và anh lại thấy mắt mình cay! Lạ thật! Dạo này anh hay bị lây cái tính dễ cảm động của em sao ấy! Mà quái, là em cằn nhằn anh sao anh lại thấy cảm động chứ?

***
Anh ghét em cứ chưa cuối tháng đã rình rình xem tiền anh đã lĩnh chưa rồi thu luôn hết chỉ để cho anh vài đồng đổ xăng và uống trà chay với bạn bè. Nhiều khi thấy: vợ gì mà tham thế? Vợ cũng đi làm, chồng cũng đi làm cớ gì mà vợ nghiễm nhiên có quyền được cầm và sài tiền chứ không phải là chồng? Mà tiền thì em cất kỹ tới mức anh có móc mắt ra cũng không thể nào tìm thấy được. Quả đúng vợ là tay hòm chìa khóa, mà cái chìa khóa ấy không khi nào anh được dùng cả. Nghĩ nhiều khi thấy ấm ức tới mức không nuốt được trôi cơm. Nhưng rồi một hôm, vợ bảo, em đi ăn cưới con bạn thân, ngày mai hai bố con tự túc tất nhé. Hôm nay bận em chưa mua được thức ăn, mai anh đi chợ đấy, không thì hai cha con lại nhịn.
Xách làn thức ăn về nhà, chỉ có ít thịt, đậu, trứng, vài mớ rau, mấy thứ gia vị, mấy cọng rau thơm, mấy thứ đồ còn thiếu để nấu nướng, đồ ăn sáng cho hai cha con, chút hoa quả và ít sữa cho con bé… lắt nhắt, vụn vặt thế mà mấy trăm nghìn. Anh cứ móc tiền ra đếm đi đếm lại và nghĩ xem mình có bị trả nhầm tiến không? Sao đi chợ mà cứ như bị móc mất tiền thế không biết? Anh ngồi thừ mặt, vậy mà bữa nào anh cũng được ăn ngon, món nọ món kia, thay đổi liên tục vì anh rất kén ăn… Đúng là tiền anh đưa, có lẽ chỉ chi tiêu với ăn uống là hết sạch ây chứ? Đấy là còn chưa kể trăm thứ tiêu pha khác… Ấy vậy àm những khi gia đình có việc, anh lo toát mồ hôi vì không biết lấy tiền đâu ra thì em lại bình thản tới lạ và lặng đưa cho anh cả một sấp tiền. Anh cười cười nhìn em:

Hóa ra vợt toàn giấu chồng gây quỹ đen nhé!
Vợ lườm:
Thế nên đừng có dại mà khiến em giận, em mang hết quỹ chạy mất ngay. Anh chỉ có toi đời!
Anh lại thấy lòng ngậm ngùi, em khi nào cũng thế, chẳng dám mua gì cho mình cả, chỉ chăm chăm cho anh và con. Rồi lại còn tiết kiệm vì biết cuộc sống của chúng mình cũng chẳng dư dả gì. Cũng là tại anh nên em vất vả rồi! Cớ gì mà anh lại ghét em?

Anh ghét em sau khi sinh con và bây giờ con mình đã bốn tuổi rồi mà nhìn em chẳng khi nào giống như câu các cụ vẫn nói: Gái một con trông mòn con mắt gì cả. Anh thỉnh thoảng có tạt qua mấy trang phụ nữ, thấy các bà vợ kêu sau sinh chồng không còn yêu thương như trước vì: bụng mỡ, vì xồ xề, vì những vết nứt da nứt thịt trên ngực, trên đùi, trên bụng, vì mông sệ… Chẳng còn nữa cái bụng phẳng lì ngày nào, chẳng còn chiếc mông cong vút, chẳng còn nữa vòng eo mà anh ôm gọn vào lòng… Em mới hai tám mà anh cứ ngỡ em là một người phụ nữ hơn ba mươi. Tóc quấn búi lên đầu, quần áo đơn giản hết mức, với tiêu chí thoải mái là chính.

Anh không còn thấy em trang điểm, không còn thấy em tập erobic, không còn thấy em chăm chỉ đi bộ, không còn thấy em tới tiệm làm đẹp khi nào… trong tủ đồ cá nhân cũng không thấy những thứ mỹ phẩm nào đáng giá ngoài thỏi son duy nhất… Em đã quên mất mình là phụ nữ khi nào? Hình như em chỉ nhớ mình là một bà mẹ và một bà nội trợ bận rộn mà thôi! Em không nhớ mình là phụ nữ, không nhớ mình có nhu cầu làm đẹp nữa thì phải?

Có lẽ cũng chính vì thế mà cũng từ rất lâu rồi, anh không còn vòn tay ôm em như ngày xưa khi em đang nấu ăn trong bếp, không còn những lời khen em đẹp, không tự hào khi có em ở bên… Nên dần đần từ khi nào hai vợ chồng mình ít khi đi cùng nhau tới nơi nào đó trừ khi là về quê. Và em cũng không cuồng nhiệt như ngày nào. Em ngượng ngịu với cả chính anh!

Rồi một hôm, vì trời lạnh nên anh mới lên ngồi vào một góc giường cho ấm để chơi game, mà cũng lâu rồi mới ngồi cạnh em và con. Đúng lúc máy bị đơ, nên anh ngồi chờ nó chạy. Anh thấy, con gái ôm chặt lấy bụng mẹ và ghé môi hôn rất nhiều lần. Giọng con bé hồn nhiên:

Con yêu bụng mẹ nhất!
Em cười, vuốt mái tóc ngắn của con hỏi lại giọng trừu mến:
Vì sao thế con yêu?
Con gái vẫn ôm bụng mẹ đáp:
Vì đó là nhà của con. Ngôi nhà ấm áp nhất đúng không mẹ?
Em cười:
Sao lại là nhà của con?
Vì khi con còn nhỏ con ở trong đó, mẹ đã cho con xem rồi đấy thôi!
Em vẫn vuốt tóc con:
Thế con có yêu nó không?
Con yêu bụng mẹ! Con thương mẹ! Vì mẹ phải mổ bụng ra để có con, thương mẹ vì mẹ bị rách cả bụng vì con đây này!
Rồi con bé mò mẫm từng vệt rạn da chưa lành dù đã bao năm trên bụng em, con gái áp mặt vào bụng có gấn mỡ mềm mại mà hít hà mãi… Lát sau, em ôm con thật chặt vào lòng như thế hai mẹ con không biết có anh trên giường, mắt em rơm rớm:
Cảm ơn con gái của mẹ! Chỉ có con gái là yêu mẹ nhất thôi!

Chiếc điện thoại trên tay anh từ từ đặt xuống. Thì ra, bây giờ anh mới biết, bụng mẹ là nơi ấm áp nhất của con, nơi bình yên nhất của con, là ngôi nhà thân yêu con đã từng ở… Nên con trân trọng và yêu thương nó, dù bất kể có xấu hay đẹp! Dù bất kể có chằng chịt vết nhăn rạn hay trơn nhẵn… Chỉ vì đó là nơi sinh ra con nên con yêu bất chấp với một tình yêu sâu sắc và trong sáng vô cùng.

Anh không biết mắt mình cay tự bao giờ? Vậy mà anh, chồng em lại không thể có được thứ tình yêu trong sáng bất chấp ấy với em, với chính người vợ tảo tần cùng anh vượt qua bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống? Anh thấy mình thật tàn nhẫn khi còn ghét những vết rạn đó, nhưng ngấn mỡ đó! Chỉ vì sinh con cho anh mà em phải hi sinh đi nhan sắc của mình. Thứ nhan sắc mà bất kỳ người đàn bà nào cũng phải ghen tỵ khi ngắm nhìn trước kia! Em đã yêu anh bằng tình yêu trong sáng và bất chấp! Còn anh đã đáp lại em bằng thứ tình cảm toan tính, so đo và ích kỉ! Hóa ra, trong ăn nhà nhỏ ấy, người đáng ghét nhất là anh!

Anh đã tự mình đánh mất đi thứ tình yêu trong sáng và vô điều kiện của mình với em tự khi nào chỉ bởi những đòi hỏi ích kỉ tự chính bản thân mình! Anh đã biến em thành một người đàn bà thầm lặng và cam chịu với cuộc sống mà không dám sống bung tỏa như chính mình mong muốn. Và chấp nhận ngậm ngùi với những thiệt thòi mà mình phải chịu. Anh xin lỗi! Và cảm ơn em đã đến bên đời anh! Anh chỉ muốn nói như thế với em! Người đàn bà mà anh “ghét” nhất trên đời bằng cả trái tim mình! Và anh sẽ học tặng em thứ tình yêu bất chấp ấy!
Xem thêm…

Người con trai thực sự yêu em

8:13 AM |
... Là người con trai chân thành kể cho em nghe về quá khứ, không dối lừa em, dám rời bỏ em khi họ chỉ mang đến cho em nỗi buồn và khó xử nhưng vẫn âm thầm cầu chúc cho em....

Người con trai sự yêu em là người con trai luôn đến bên em khi em buồn và khi em cô đơn. Người cầm chiếc dù che cho em trong cơn mưa chiều tầm tã, người nhẫn nại chờ em dù em đến chỗ hẹn muộn cả tiếng đồng hồ. Người con trai thực sự yêu em là người đàn ông dám đối diện với sự ngăn cản và khoảng cách, người dám dẫn em về nhà ra mắt bố mẹ và bảo vệ em ngay cả khi bố mẹ không thích em.

Người con trai thực sự yêu em là người sẽ đi bên cuộc đời em, người bỏ qua cho em mọi thứ ngay cả khi em lừa dối. Người luôn nắm lấy tay em khi em vấp ngã, người đưa em chiếc khăn tay lau những giọt nước mắt em rơi.

Người con trai yêu em là người dám vì em vượt cả ngàn cây số khi em thực sự rơi vào niềm đau, người dám đến bên em ngay cả khi em không còn là em ngày xưa nữa. Người chạy đến bên em khi em chẳng còn ai ở bên.

Người con trai yêu em là người con trai nhường cho em những món đồ mà em thích, nhường cho em chiếc kem khi em đã ăn hết phần mình. Người đàn ông yêu em là người tha thứ cho em khi em nói dối, là người mỉm cười khi thấy em vui.

Người con trai yêu em là người không bao giờ thích một cô gái khác khi đang còn em, người không bao giờ bỏ lại em khi em thực lòng yêu họ. Người con trai yêu em không bao giờ làm cho em phải khóc, càng không bao giờ rời xa em vì những lý do vô lý.

Người con trai thực sự yêu em
Người con trai thực sự yêu em


Người con trai yêu em là người cởi chiếc áo khoác duy nhất khoác lên vai em, là người cõng em đi qua những cánh đồng có đầy gai nhọn. Người con trai yêu em là người con trai sẽ chấp nhận ra đi nếu có ai đó mang được về cho em hạnh phúc. Và chấp nhận đến bên em khi em thực sự gặp bất hạnh trong đời.

Người con trai yêu em thực sự là người con trai chân thành kể cho em nghe về quá khứ, là người không dối lừa em. Người con trai thực sự yêu em là người con trai dám rời bỏ em khi họ chỉ mang đến cho em nỗi buồn và khó xử. Nhưng vẫn âm thầm cầu chúc cho em. Vẫn coi em như người bạn thân.

Người con trai thực sự yêu em là người nghe máy em gọi vào bất cứ thời điểm nào trong ngày, là người vui mỗi khi chuông điện thoại rung hiện tên của em.

Người con trai thực sự yêu em là người thấy đau lòng mỗi khi em khóc, là người vì em mà đêm đêm thao thức, là người khao khát được gần em.

Người con trai thực sự yêu em là người không nghĩ tới cô gái thứ hai ngoài em, là người không lấy một cuộc tình nào lấp vào chỗ trống. Là người không coi tình yêu là trò chơi.

Người con trai thực sự yêu em
Người con trai thực sự yêu em


Người con trai thực sự yêu em là người chấp nhận yêu trong đắng cay còn hơn một đời xa cách, là người muốn được vào trong giấc mơ em.

Người con trai thực sự yêu em là người dám ăn những món em nấu mặc dù mọi người ai cũng lắc đầu, là người ôm em mỗi khi em thấy lạnh.

Người con trai thực sự yêu em là người thấu hiểu em qua ánh mắt, không cần em phải nói ra. Là người đồng cảm với những gì em đang nghĩ suy trăn trở.

Người con trai thực sự yêu em là người dám bỏ tất cả chạy đến với em khi em gặp phải điều bất trắc, là người tiễn em khi em đi xa. Là người khắc tên em vào trong con tim với những dòng máu đỏ. Là người yêu em đến khi nhắm mắt xuôi tay.

Người con trai thực sự yêu em là người dù ở cách xa em nhưng vẫn luôn nhắc em mỗi khi trời trở gió, là người lo cho em khi mùa bão đang về.

Người con trai yêu em là người nhận ra em giữa biển người trên phố ngay cả khi chỉ nhìn thấy đằng sau lưng. Người con trai yêu em là người thấy em xinh đẹp lộng lẫy nhất ngay cả khi em giản dị bình thường.

Người con trai thực sự yêu em
Người con trai thực sự yêu em


Người con trai yêu em là người con trai dám đến bên em ngay cả khi em vừa tan vỡ một gia đình, ngay cả khi em đã có vài ba cuộc tình trước khi nhận ra mình yêu người đó.

Người con trai thực sự yêu em không phải một người gọi điện cho em thường xuyên, không phải một người nói với em những lời sáo rỗng. Không phải những câu từ quen thuộc. Đôi khi người con trai yêu em chỉ cần im lặng. Nhưng em vẫn cảm nhận được rằng người con trai ấy thực sự yêu em.

Người thực sự yêu em là người luôn tôn trọng em, và với riêng họ em là cả thế giới. Người con trai yêu em là người luôn chân tình với em. Em hãy ở bên người con trai như thế- một người con trai thực sự yêu em!
Xem thêm…

Người con gái thực sự yêu anh

8:09 AM |
Người con gái thực sự yêu anh sẽ là người để anh ôm thật chặt, ở gần anh sẽ rất hay càu nhàu đủ điều nhưng xa anh thì lại rất là nhớ nhé...

Người con gái thực sự yêu anh sẽ như thế nào...?

Người con gái thực sự yêu anh...

Là người sẽ đùn đẩy hết đồ đạc sang cho anh xách để trống tay chờ anh nắm…

Là người có thể đứng bất động không nhúc nhích trong vòng 10 phút để anh ôm, ôm thật chặt...

Là người rất thích phóng xe trên đường nhưng khi đi với anh thì lại “Đi một xe thôi anh nhé!"...

Là người chẳng bao giờ chịu gọi cho anh nhưng sẵn sang tám với anh thật lâu khi anh gọi đến...

Là người lúc nào cũng sẽ càu nhàu ngăn cản không cho anh mua đồ tùm lum nhưng mọi ngăn cản đều vô hiệu lực...

Người con gái thực sự yêu anh
Người con gái thực sự yêu anh


Sẽ rất bực mình khi thấy anh tiêu xài xiền phung phí nhưng lại luôn sẵn lòng đi khắp phố để mua quà sinh nhật tặng bạn cùng anh...

Là người lúc nào cũng cảm thấy bé con trước anh nhưng luôn tỏ ra mình lớn lắm nhé.

Là người luôn cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm của anh dành cho, luôn thấy tự ti vì mình chẳng bằng những cô gái anh từng yêu...

Là người luôn lẵng nhẵng hỏi anh câu “ Sao anh lại thích em?” hay là đại loại “ Anh có yêu em thật không chứ?” mặc dù là họ đã biết tỏng câu trả lời rồi.

Là người sẽ ngồi chăm chú bên anh lắng nghe anh kể về những cô gái mà anh đã từng yêu rồi thỉnh thoảng chêm vào một câu bông đùa nào đấy: "Em sẽ không ghen đâu, thật đấy!".
Là người rất hay ăn hiếp anh nhưng sợ lắm mỗi khi anh quát nạt và im re khi anh nghiêm khắc dạy bảo...

Là người sẽ bắt anh dẫn đi ăn dẫn đi chơi khắp nơi nhưng cũng có thể ngồi lặng cùng anh ở một nơi rất lâu, rất lâu vì anh muốn yên tĩnh...

Là người không ghen nhưng lại cảm thấy sao sao áy khi có mấy con bé cứ lẵng nhẵng đi theo gọi điện nhắn tin cho anh.


Là người luôn luôn thật lòng với anh.

Sẽ rất lo lắng cho anh…nếu cả ngày mà không gọi điện được cho anh thì họ sẽ chạy đi khắp nơi để kiếm anh.

Là người bắt anh ăn cơm uống thuốc đầy đủ mỗi khi anh bị bệnh, thôi rồi anh bị quản thúc rối nhé...

Là người lúc nào cũng ca bài ca anh đi học đi, đi làm đi, đi dọn phòng đi, đi giặt đồ đi v.v….

Là người thích cùng anh ăn cơm ở nhà hơn là đi ăn hàng ăn quán vì có lẽ là họ thích đồ ăn anh nấu cũng nên.

Là người sẵn sàng giặt đồ cho anh, quét nhà cho anh, nấu cơm cho anh ăn mặc dù có thể là họ chẳng quen làm những thứ đó….

Là người sáng sang kêu anh thức dậy không cho anh ngủ nướng thêm phút nào.

Là người chăm anh đi làm, chăm anh đi chơi, chăm anh đi nhậu và chăm cả lúc anh làm kinh doanh tạp nham nữa.

Là người la mắng anh nhiều nhất nhưng chỉ cần anh chạy lại nắm tay rồi mỉm cười là lại quên béng ngay chuyện bực mình ban nãy.

Là người chẳng nề hà chi những chuyện

Nếu như xung quanh bạn có người con gái nào như thế thì đừng để… họ bay mất nhé!!!
Xem thêm…

“Yêu anh, em sẽ khổ lắm đấy!”

8:01 AM |
"Thì sao nào, em sẽ chịu khổ cùng anh chứ sao!"

Anh bảo: “Yêu anh, em sẽ khổ lắm đấy, thật 100%”.

Anh bảo: “Yêu anh, em sẽ không được như các cô gái đâu, anh thề”…

Anh bảo…

Nhiều lắm… yêu anh, thế này, thế nọ.

Yêu anh, em sẽ chẳng được hạnh phúc đâu, yêu anh, em sẽ chịu nhiều thiệt thòi.

Vậy mà, em cứ cương quyết yêu anh đấy làm sao nào?

Anh khô khan, anh lúc nào cũng chỉ biết đến máy móc, biết đến những kí tự, mã hóa dài ngoằng, yêu anh, em sẽ dính suốt đời với chúng đôi khi là phải nhường anh cho chúng. À không, phải là làm bạn với chúng chứ? Ghét chúng, chắc anh ghét luôn cả em mất, anh yêu công việc như chính bản thân mình vậy!

Anh đã yêu, từng yêu… Tình đầu lãng mạn khó quên…

Mối tình đầu sâu sắc và nhiều kỉ niệm nhưng tình yêu sinh viên không bền như anh nghĩ, hai người chia tay trong im lặng và níu kéo mệt mỏi chị rời xa anh, anh buông tay vì không muốn chị phải khổ. Anh kể cho em nghe về chị ấy, rất nhiều, rất nhiều vẫn là cái cảm giác nhói đau lên từng hồi của một thứ gần như đã khắc sâu vào tâm trí khó phai …

Yêu anh, em sẽ khổ lắm đấy
Yêu anh, em sẽ khổ lắm đấy


Anh không thích bộc lộ cảm xúc, em biết anh vẫn cố giấu mình sau cái vẻ bề ngoài lạnh lùng, ít nói và đôi khi là khó chịu với chính mình, nhưng có ai biết sau cái vỏ bọc cứng như thép ấy là một con người sống tình cảm nhiều hơn là lý trí, anh đâu chỉ biết nhăn nhó, khô khan, anh cũng biết cười, lạc quan và yêu đời… Em biết, em biết chứ. Vì thế mà em chẳng thấy hối hận với quyết định của mình!

Anh đâu phải sống cho bản thân mình anh còn sống cho nhiều người nữa, anh còn có mẹ, có em, có gia đình sau lưng. Anh là trụ cột của gia đình đấy! Yêu anh, em chấp nhận gánh vác cùng anh không? Anh bảo yêu nhau thì dễ nhưng lấy nhau còn là do duyên số, anh bảo em yêu anh được bao lâu, em dám chịu khổ cùng anh không? Dám đi cùng anh đến cuối cùng không?

Em ngang bướng nói rằng: “Sao không dám, em chẳng sợ!".

Vì em biết dù có thế nào đi nữa, vẫn có anh ở đây, rất gần em, bên cạnh em, che chở cho em, mọi lúc mọi nơi, cho dù anh đang bù đầu với những con số thì sau đó em vẫn sẽ nhận được những lời nhắc nhở ân cần “Ăn uống đúng giờ nhé em” “Ngày mai trời lạnh, khoác thêm áo ấm nghe chưa” “Đừng thức khuya nữa, ngủ sớm đi em” “Học bài đi, thi cử cho tốt đấy”… Em biết anh luôn bên em, nắm tay em, và nói “Đừng sợ, có anh đây!”

Em bảo con gái bây giờ tính toán lắm, không có lợi là người ta không yêu đâu!

Anh hỏi: “Yêu anh, em có lợi gì nào?”

Anh ngốc thật, nếu em nói cho anh điều đó thì còn đâu là bí mật của con gái nữa, những thứ đó em chỉ muốn giữ cho riêng mình, giữ trong trái tim em và rồi đến một lúc nào đó, hiểu em anh sẽ biết tại sao. “Yêu anh, vì em muốn chịu khổ muốn cùng anh san sẻ những khó khăn mà thôi ”…

Anh bảo: “Yêu anh, em sẽ khổ lắm đấy?...”

Thì sao nào, em sẽ chịu khổ cùng anh chứ sao?
Xem thêm…

Copyright ©CKT - Được biên soạn và sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau - Ghi rõ nguồn:chukienthuc.com - Khi phát hành thông tin trên trang này
Luyện thi đại học - Chủ Kiến Thức | CKT | Test English Quiz Online | Kho tài liệu hay |